Liên Sinh Hoạt Phật giảng Chân Phật Kinh (3)

Tác giả: Liên Sinh Hoạt Phật Lư Thắng Ngạn
Biên dịch: Ban Biên dịch và Truyền thông Upala Việt Nam

Achieving Realization through this sutra definitely allows us to return to the Maha Twin Lotus Ponds of the Western Paradise of Ultimate Bliss.

Kinh văn:
Phụng thỉnh hai Phật tám Bồ Tát
Nam mô Pháp Giới Tối Thắng Cung Tỳ Lô Giá Na Phật.
Nam mô Tây Phương Cực Lạc Thế Giới A Di Đà Phật.
Nam mô Quan Thế m Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Di Lặc Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Hư Không Tạng Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Phổ Hiền Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Kim Cương Thủ Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Diệu Kiết Tường Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Trừ Cái Chướng Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Địa Tạng Vương Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Chư Tôn Bồ Tát Ma Ha Tát.

Khai kinh kệ
Phật pháp rộng sâu rất nhiệm màu.
Trăm nghìn vạn kiếp khó tìm cầu.
Nay con nghe thấy chuyên trì tụng.
Nguyện tỏ Như Lai nghĩa nhiệm sâu.

Liên Sinh Hoạt Phật nói: Chân Thực Phật Pháp Tức Tai Tứ Phúc Kinh

Tôi nghe như vầy.
Một thời, Đức Phật Đại Bạch Liên Hoa Đồng Tử ngồi trên pháp tòa hoa sen lớn tại Ma Ha Song Liên Trì – nơi có hai hồ sen vĩ đại tại thế giới Cực lạc. Xung quanh là mười bảy đóa hoa sen lớn khác.

Hoa màu xanh phát ánh sáng xanh. Hoa màu vàng phát ánh sáng vàng. Hoa màu đỏ phát ánh sáng đỏ. Hoa màu tím phát ánh sáng tím. Mỗi đóa hoa sen tỏa ra hương thơm tinh khiết vi diệu.

(Đại) Bạch Liên Hoa Đồng Tử âm thầm vận thần thông, làm Ma Ha Song Liên Trì biến hóa thành ánh sáng vàng kim chói lọi khác thường. Tất cả hương hoa tỏa mạnh ra thơm ngát.

Phụng thỉnh hai Phật:
Chúng ta nói đến Chân Phật Kinh cần phụng thỉnh hai Phật tám Bồ Tát. Hai Phật cần phụng thỉnh ở đây là:

Nam mô Pháp Giới Tối Thắng Cung Tỳ Lô Giá Na Phật.
Nam mô Tây Phương Cực Lạc Thế Giới A Di Đà Phật.

Có người nói rằng Phật Tỳ Lô Giá Na là vị Phật đầu tiên nhất, gọi vị Phật đầu tiên nhất vì trước ngài không có vị Phật nào khác, ngài là vị Phật đầu tiên, ngài có một tên gọi là “Pháp Giới Tối Thắng Cung”. Khi nói đến “Pháp Giới Tối Thắng Cung” thì trong đầu chúng ta sẽ tưởng tượng đến một cung điện vô cùng đẹp đẽ, có lẽ chúng ta sẽ tưởng tượng nó đẹp giống như cung A Phòng của Tần Thủy Hoàng trước đây vậy.

Thế nhưng cung được nói đến ở đây là “pháp giới”, thế nào gọi là pháp giới? Pháp giới là đại diện cho Tứ thánh lục phàm, bao gồm toàn bộ tất cả các cõi giới. Tứ thánh giới chính là Phật, Bồ Tát, Duyên Giác, Thanh Văn, đó chính là Tứ thánh giới. Thế còn lục phàm? Đó là trời, người, a tu la, địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh.

Thế còn cung điện ở đây tương đương với cả vũ trụ, toàn bộ thế giới, bao gồm cả nhân gian. Tất cả mọi thứ bao gồm trong đó chính là pháp giới, là toàn bộ mọi thứ được xây dựng bên trong cung điện này. Tối thắng chính là tốt nhất, hoàn mĩ nhất, viên dung nhất, tất cả những gì tuyệt vời nhất đều có, đó chính là tối thắng.

Mọi người biết rằng Phật Tỳ Lô Giá Na chính là vị Phật căn bản, cũng chính là Thái Sơ Cổ Phật, ngài cũng chính là vị Phật quan trọng nhất trong truyền thừa Chân Phật Tông của chúng ta, từ đó mà bắt đầu dòng truyền thừa Phật. Do vậy trước khi chúng ta tụng kinh, cần triệu thỉnh vị Phật truyền thừa của chúng ta trước (vị thứ nhất).

Tiếp đó, vì sao lại cần triệu thỉnh Nam mô Tây Phương Cực Lạc Thế Giới A Di Đà Phật? Bởi vì vị Phật này là vị Phật phó thác, chính ngài đã yêu cầu (kì vọng) Liên Hoa Đồng Tử từ Nam mô tây phương cực lạc thế giới Ma Ha Song Liên Trì hạ sinh ở nhân gian để truyền Chân Phật Mật Pháp. Là ngài hy vọng, là ngài phó thác, giống như ngài mong bạn xuống đây, do vậy nhất định cần triệu thỉnh. Ngày hôm nay, giả sử không có Phật Tỳ Lô Giá Na, không có Phật A Di Đà thì sẽ không có Chân Phật Tông!

Phụng thỉnh tám đại Bồ Tát:
Chúng ta cũng cần phải phụng thỉnh tám vị đại Bồ Tát.
Nam mô Quan Thế m Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Di Lặc Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Hư Không Tạng Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Phổ Hiền Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Kim Cương Thủ Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Diệu Kiết Tường Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Trừ Cái Chướng Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Địa Tạng Vương Bồ Tát Ma Ha Tát.
Nam mô Chư Tôn Bồ Tát Ma Ha Tát.
Phụng thỉnh tám Bồ Tát rồi, cuối cùng cũng vẫn phải nói thêm một câu “Nam mô Chư Tôn Bồ Tát Ma Ha Tát”. Ý nghĩa của câu này chính là phụng thỉnh tất cả các vị Bồ Tát, khi kêu gọi như vậy thì tất cả các Bồ Tát đều có duyên phận lớn với Chân Phật Tông chúng ta. Chúng ta phụng thỉnh hai Phật tám Bồ Tát chính là phụng thỉnh những bổn tôn truyền thừa cơ bản, còn có cả truyền thừa phó thác rất vĩ đại nữa, tất cả các vị Bồ Tát đều đến nghe, đến hộ trì.

Khai kinh kệ:
Tiếp theo tôi nói đến bài khai kinh kệ. Trong mỗi bản kinh văn đều có bài kệ này. Nói vài câu đơn giản thì chính là: “Những pháp cao quý sâu sắc như vậy, các bạn rất khó gặp được! Nay bạn đã gặp được thì cần mau chóng đọc tụng đi! Đọc đi! Và đi tìm hiểu ý nghĩa của pháp đi.”
Sau đó thì mới bắt đầu đi vào kinh văn.

Tôi nghe như vầy:
Câu đầu tiên “Tôi nghe như vầy”, có nghĩa là những gì mà chính tôi nghe được trong pháp hội. Gần như trong mỗi bản kinh Phật đều bắt đầu bằng câu “tôi nghe như vầy”.
Trong số các bạn có người lớn tuổi hơn Sư Tôn, có người nhỏ tuổi hơn Sư Tôn. Người lớn tuổi hơn thì đương nhiên khi tôi không còn tại thế nữa, tôi không dám bảo đảm là các bạn vẫn còn tại thế. Những người trẻ hơn Sư Tôn thì rất hay! Bảo đảm các bạn vẫn còn sống.

Gần đây, tôi luôn nghĩ, trong lúc tôi viết sách, hiện tại tôi đã viết được 80 cuốn rồi, cuốn số 80 này tên là “Vua của Phật Vương”, nghe có vẻ như có chút mùi vị “đạo văn”. Sách của người ta tên là “Vua của vạn vua”, còn sách của tôi là “Vua của Phật Vương”. Thế nhưng cuốn sách này tôi viết vô cùng nghiêm chỉnh. Gọi là nghiêm chỉnh chính vì không có giọng điệu thoải mái, mà giọng điệu tương đối nghiêm túc, hơn nữa phong cách cũng tương đối thâm sâu ảo diệu. Tất cả những khẩu quyết quan trọng nhất trong Phật pháp tôi đều viết trong cuốn sách này.

Tôi nghĩ, cuốn sách này cũng giống như một điểm kết thúc cho việc sáng tác của tôi. Sau này tôi vẫn viết tiếp, nhưng giai đoạn này là một điểm rất quan trọng. Nói một cách nhẹ nhàng hơn chính là sau khi viết xong cuốn sách này thì tôi cũng có thể “tạm nghỉ” được một chút rồi.

Trong quân đội, khi chúng ta nói “tạm nghỉ” có nghĩa là nghỉ ngơi một chút, nó giống như cảm giác rằng ta đã mang một gánh nặng khá xa rồi, tới đây có thể bỏ xuống, có thể nghỉ ngơi một lát. Tôi vừa nghĩ tới việc có thể nghỉ ngơi, nếu giả sử định nghỉ lâu một chút, thế mà mới 44 tuổi tôi đã hoàn thành xong cuốn sách thứ 80 mất rồi! 44 tuổi thì có vẻ như thọ mệnh có phần hơi ngắn. Để không khiến cho bản thân “đi” sớm như vậy, nên tôi đã mau chóng viết cuốn thứ 81, đặt tên cuốn thứ 81 là “Chân Phật nghi quỹ kinh”, nói một chút về quy tắc này nọ của Chân Phật Tông, hoặc giải đáp về lễ tiết, tất cả đều viết hết trong cuốn sách này. Tuy nhiên, cuốn sách này vẫn chưa định ngày xuất bản.

80 cuốn sách là một điểm kết thúc, là một điểm dừng, giả sử nếu dừng rất lâu, vậy thì tôi chỉ có sống được tới 44 tuổi thôi. Nhưng, tôi cảm thấy viết xong 80 cuốn sách rồi thì cũng xem như nhiệm vụ đến với nhân gian này, nhiệm vụ quan trọng này đã hoàn thành rồi.

Gọi là hoàn thành nghĩa là tôi đã bàn giao lại nhiệm vụ quan trọng này rồi, còn những trách nhiệm khác thì để cho Phật A Di Đà phụ trách là được rồi. Nhiệm vụ này đã xong một chặng, những việc khác có thể tương đối thoải mái nhẹ nhàng xử lý rồi.

Tương lai thì sao? Có người đến đây nghe tôi giảng pháp, sau này nếu muốn viết một cuốn sách, thì mở đầu bạn có thể viết là “tôi nghe như vầy”. Điều này là rất đúng mà, vì các bạn có mặt tại chính lúc đó để nghe pháp, chính là tôi đang ở tại đó nghe Sư Tôn giảng như vậy. Bây giờ Sư Tôn chẳng còn nữa rồi! Nhưng lúc đó thì mọi người đều có mặt tại đó nghe, mọi người đối chứng thấy đều đúng cả, vậy thì đó là “tôi nghe như vầy”.

Câu nói này chính là vào thời kì Phật Thích Ca Mâu Ni còn thuyết pháp, đệ tử của ngài kết tập những bài giảng pháp của ngài, những lời thảo luận của ngài, cho nên mỗi bản kinh đều bắt đầu bằng bốn chữ này, chính là biểu thị rằng khi đó tôi có mặt tại đó nghe Phật Thích Ca Mâu Ni thuyết pháp, do vậy mà nói “tôi nghe như vầy”.

Bốn chữ này cho thấy rằng chính tôi trước đây, tại Tây phương cực lạc thế giới Ma Ha Song Liên Trì, tôi đã có mặt tại nơi đó, tôi đã nghe Đại Bạch Liên Hoa Đồng Tử, tôi đã nhìn thấy hoàn cảnh lúc đó, chính bản thân mình tận mắt tận tai nghe thấy, do vậy tôi dùng bốn chữ “tôi nghe như vầy” này.

Chứng kiến sinh tử:
Tôi cảm thấy con người đều có nhân quả, hơn nữa phải trải qua rất nhiều rất nhiều lần sinh tử. Kì thực, chuyện sống chết chính là ở kia không còn trông thấy bạn nữa, còn ở đây thì lại thấy bạn. Ở đây không thấy bạn nữa, thì ở kia lại trông thấy bạn. Ở đó không trông thấy bạn, vì bạn lại chạy tới chỗ khác rồi, sống chết cũng giống như vậy thôi!

Trước đây khi tôi còn ở Tây phương cực lạc thế giới Ma Ha Song Liên Trì, các vị ở đó đều có thể trông thấy tôi, nhưng giờ thì ở đó tôi đã chết rồi, vì hiện tại tôi đang sống tại đây. Tôi nghĩ một chút xem tôi bao nhiêu tuổi thì đến nước Mỹ? Tôi sống tại Đài Loan 37 năm, tôi ở Đài Loan đã chết rồi. Bây giờ tôi ở Mỹ vừa tròn bảy năm, nhưng có lẽ sang năm tôi cũng lại chết ở Mỹ rồi, khả năng tôi lại sống tại Indonesia nữa! Hoặc sống tại Malaysia! Hoặc sống tại Singapore! Hoặc sống tại Australia!

Sinh tử đều chỉ như một sự việc mà thôi, chẳng qua là bạn sinh ra tại chỗ này chết tại chỗ kia, chết tại chỗ này rồi lại sinh ra tại chỗ khác. Hãy xem việc sống chết như vậy thì bạn sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng. Bạn nói có người ở đây vừa chết rồi, mọi người đều khóc lóc thê thảm rằng không còn được gặp người này nữa rồi, nhưng thực tế thì người kia sống ở nơi khác lại rất vui vẻ. Do vậy chuyện sinh tử cần có cách nhìn nhận như vậy.

Một thời:
Cái gọi là “một thời”, thế nào thì gọi là “một thời” đây? Một thời bao hàm một khoảng thời gian quá khứ rất rất xa. Ngày xưa có một lão thiền sư tên gọi là Thiên Long thiền sư, mọi người hỏi ông việc gì, ông đều làm như thế này (chú thích: Sư Tôn giơ một ngón tay lên). Kì thực, đôi khi có người hỏi chuyện ông, ông trả lời không được, ông liền làm như thế này (Sư Tôn giơ ngón tay lên). Hành động này tượng trưng cho điều gì? Chính là “nhất”, chính là “nhất thiết”, việc bạn hỏi nhất định là nằm trong “tất cả” mọi việc mà! Bảo đảm câu trả lời của bạn luôn đúng. [ND: nhất thiết có nghĩa là tất cả.]

Có người hỏi ông: “Núi Tu Di ở đâu?” Ông liền giơ ngón tay như vậy, ui da! Đúng thật là trông giống như một ngọn núi mà!

Có người hỏi ông: “Thế giới ở đâu?” Ông cũng giơ ngón tay như vậy, ý của ông là vũ trụ thuộc về nhất nguyên, toàn bộ vũ trụ đều là tạo hóa bởi nhất nguyên. Bạn nói xem, không phải nhất nguyên sao?

Người ta hỏi ông: “Thế nào là phụ nữ? Vì sao gọi là phụ nữ?”, ông cũng làm như vậy.
Người ta lại hỏi ông: “Làm sao phân biệt nam nữ?” Cũng là “nhất”, bởi vì khi thiên thượng giới này còn là một thể thống nhất thì chẳng có sự phân biệt nam nữ, do vậy vẫn là “nhất”. Cái chữ “nhất” này có thể bao hàm cả trời đất, bao gồm cả núi, bao gồm cả nước, bao gồm cả người, bao gồm tất cả mọi sự vật, bao gồm nguyên thủy, quá khứ, hiện tại, vị lai, mọi thứ đều bao hàm trong đó hết. Do vậy lão hòa thượng này hễ gặp người nào hỏi vấn đề tương đối khó, khi ông không biết trả lời ra sao, thì ông đều giơ một ngón tay lên.

Về sau có một đệ tử theo học ông, lão thiền sư hễ giơ một ngón tay lên thì đệ tử đó cũng làm như vậy (Sư Tôn giơ ngón tay lên). Lão thiền sư tức điên, cầm lấy con dao chặt đứt ngón tay của anh ta. Anh ta nói: “Cái nhất của thầy ở đâu rồi?”, thế là ông liền biến nó thành thế này (Sư Tôn cong ngón tay lại liền biến thành “vô”.)

Thiền trong thiền tông, bản thân nó đôi khi không nói ra, nhưng trong nó đã bao hàm rất nhiều sự biến hóa và đạo lý. Do vậy, bạn hỏi tôi: “Một thời này của Sư Tôn là thời nào vậy?”. Là một trăm năm trước, một nghìn năm trước, một vạn năm trước, một tỉ năm trước, toàn bộ đều nằm trong đó, bảo đảm là đúng! Một thời, chính là vào cái lúc đó, bất kể là cái lúc nào thì cũng đều bao hàm trong một thời đó.

Một thời chính là cái thời có một vị là Đại Bạch Liên Hoa Đồng Tử ở Tây phương cực lạc thế giới Ma Ha Song Liên Trì. Đóa hoa sen trắng ở đây, màu trắng chính là sự tổng hợp của mọi màu sắc, tương đương với sự tổng hợp tất cả mọi màu sắc lại. Tôi nhớ có một nghiên cứu như thế này, nếu như đem tất cả các loại màu sắc cùng xoay chuyển với nhau thì sẽ thành màu trắng, còn lấy từ trong đó ra một màu sắc, lại xoay chuyển thì sẽ biến thành màu đen. Bất kể là xoay chuyển thế nào thì tóm lại, màu trắng chính là màu sắc viên mãn nhất, còn các màu sắc khác đều là thứ yếu.

Do vậy, bản thân Pháp Giới Tối Thắng Cung của Phật Tỳ Lô Giá Na, hay Đại Nhật Như Lai cũng là màu trắng, chủ tôn của Ma Ha Song Liên Trì đương nhiên cũng là màu trắng. Bởi vì tất cả các vị Phật, Bồ Tát trước khi muốn trở thành Phật Bồ Tát đều cần tu bạch thiện pháp màu trắng, nói cách khác là cần tu pháp thanh tịnh, đạt đến cực điểm thanh tịnh rồi thì chính là màu trắng.

Vừa nãy, thượng sư Trịnh có giảng về “tu hành cần không, cần vô”. Bạn nói xem, không và vô có màu sắc gì? Không và vô đều là màu trắng. Giả sử trộn lẫn các loại màu sắc vào với nhau thì sẽ thành một màu sắc khác, duy chỉ có màu trắng là thanh tịnh nhất.

Ngồi trên pháp tọa hoa sen lớn màu trắng:
Do vậy, Đại Bạch Liên Hoa Đồng Tử chính là chủ tôn của Ma Ha Song Liên Trì, ngồi trên pháp tọa hoa sen lớn màu trắng tại Ma Ha Song Liên Trì. Có một đệ tử nói với tôi: “Sư Tôn, ở đây viết là ngồi tại pháp tọa hoa sen lớn màu trắng là được rồi, không cần phải là ngồi trên.” Đệ tử đó nói: “Người ta khi ngồi tại hoa sen thì đều là ngồi ở phía trên rồi, chẳng có ai là ngồi ở giữa hoa sen, hay ngồi ở trong, cũng chẳng có ai ngồi ở dưới, ngồi ở bên cạnh, ngồi bên trái, ngồi bên phải, đây đều là những việc không thể nào xảy ra, do vậy hai chữ ngồi trên này là thừa.”

Đệ tử đó lấy một ví dụ, anh nói: “Thầy có thể nói là ngồi ở trên xe buýt không? Ngồi trên nghe giống như là ngồi trên nóc xe vậy.” Tôi nói với đệ tử đó: “Không cần phải xoi mói với Sư Tôn như vậy, dù sao thì cũng là ngồi trên pháp tọa hoa sen thôi. Mọi người hiểu được là được rồi, anh tìm thêm phiền phức như vậy, vậy thì bản kinh này cần viết thế nào?”

Xung quanh Đại Bạch Liên Hoa Đồng Tử tổng cộng có mười bảy đóa hoa sen lớn. Đệ tử đó cũng lại bới lông tìm vết, anh nói: “Ở trong bản này cũng xuất hiện rất nhiều từ thừa, màu xanh ánh sáng xanh, màu vàng ánh sáng vàng, màu đỏ ánh sáng đỏ, màu tím ánh sáng tím, đây đều là những từ thừa.” Anh nói tiếp: “Sư Tôn có bị mù màu không? Lẽ nào màu xanh lại phát ra ánh sáng đỏ? Còn màu vàng lại phát ra ánh sáng xanh lục sao? Thế làm sao mà Sư Tôn lại thi được bằng lái xe vậy?”

Kì thực, anh ta cũng lại thích gây phiền phức! Chẳng qua đây chỉ là một cách nói lặp thôi, đương nhiên là nói về màu xanh, màu sắc của màu xanh này sau đó lại phóng tỏa ra ánh sáng xanh, như vậy thì biểu thị hai lớp màu, giống như là hoa sen màu xanh thì phát ra ánh sáng màu xanh vậy. Giải thích như vậy là được rồi đúng không! Kì thực trong Chân Phật Kinh cũng có rất nhiều ví dụ như vậy.

Giống như là Liên Hoa Đồng Tử màu xanh thì cầm hoa sen màu xanh, rồi phóng tỏa ánh sáng màu xanh, rồi đến tất cả các tia sáng xung quanh đều là màu xanh, ví dụ là như vậy. Vế sau kết hợp với vế trước đó, không coi là có mâu thuẫn, mà là có nhiều hơn, có dư thừa hơn.

Mỗi đóa hoa sen tỏa ra hương thơm tinh khiết vi diệu:
“Mỗi đóa hoa sen tỏa ra hương thơm tinh khiết vi diệu”, câu này nói rằng mỗi đóa hoa sen đều thơm vô cùng, hương thơm biểu thị sự thuần khiết, mùi thơm này rất đẹp, rất tinh khiết. Tóm lại, hai chữ “vi diệu” thường được dùng trong kinh Phật, ý nói rằng cái gì cũng đều tốt đẹp, đẹp đến mức cực điểm.

Trước đây có một đệ tử họ Thẩm, người Đài Trung, tên là Diệu Quyên. Tên của cô có một chữ “Diệu”. Ban đầu ấn tượng của cô đối với chữ Diệu này không tốt, cô nói: “Tôi cũng chỉ là một con người thôi mà! Có cái gì đẹp, có cái gì tuyệt diệu chứ? Diệu vớ diệu vẩn.” Mọi người đều nói với cô rằng: “Tuyệt, cô thì có điểm nào tuyệt diệu chứ? Một chút cũng chẳng có gì tuyệt diệu cả, thế nên rất nhiều người đều nói cái tên này của cô đúng là mạc danh kì diệu.”

[ND: mạc danh kì kiệu là câu thành ngữ, có ý nghĩa là không thể giải thích nổi.]

Kể từ sau khi quy y Sư Tôn, đọc được rất nhiều kinh Phật, cô nói: “Ái chà! Trong kinh Phật đều dùng tới chữ Diệu này, hơn thế nữa ở California còn có cả Diệu Ấn Đường nữa.” Giờ đây cô nghĩ lại thì thấy thật là tuyệt diệu! Cái tên này ban đầu cô còn muốn đổi, bây giờ thì không muốn đổi nữa.

Am thầm vận thần thông:
“(Đại) Bạch Liên Hoa Đồng Tử âm thầm vận thần thông”, cái chữ “âm thầm” trong “âm thầm vận thần thông” này được dùng rất khéo, dùng rất hay, bởi vì thần thông vốn là vô hình, chính là một kiểu biến hóa, một kiểu tự nhiên. Mây trên trời có thần thông, nó biến thành nước; nước có thần thông chính vì nước biến thành băng; băng có thần thông vì băng lại hóa thành nước; nước có thần thông vì lại hóa thành khí, biến tới biến lui đều là thần thông của tự nhiên.

Người có thần thông có thể biến hóa một số thứ, có thể hô mây tạo thành mưa, mưa kết thành băng, băng lại biến thành khí, cứ biến hóa tới lui như vậy chính là sự vận chuyển của tự nhiên, tự nhiên cứ ở đó âm thầm thi triển thần thông.

Kì thực, rất nhiều người phụ nữ, người nội trợ ở nhà nấu cơm đều âm thầm vận thần thông. Họ đi siêu thị, đến siêu thị SAFEWAY mua một con cá tanh ngòm, lại còn rẻ nhất, mùi tanh rất nặng, cái loại cá mà ngửi thấy đã muốn nôn rồi ấy. Sau khi mua về nhà, người phụ nữ này cho thêm xì dầu, thêm dấm, thêm đường, thêm hành, hành át đi mùi tanh của cá, thế là con cá tanh này được trải qua một cuộc âm thầm vận thần thông mà biến thành cá thơm phức! Mỗi người chúng ta ăn cái thứ thơm ngon này vào, rồi lại âm thầm vận thần thông một lúc, thế là lại biến thành thối, lại trở về với cái mùi lúc ban đầu.

Ở Mỹ họ trồng rau, đương nhiên là rất ít dùng phân bón “nguyên thủy”. Thế nhưng loại phân bón mà họ dùng đó cũng được sản xuất từ phân bón “nguyên thủy” mà ra, ví dụ như axit uric, đạm, v.v… đều từ phân bón “nguyên thủy” mà ra cả. Cả vũ trụ này chính là một vòng tuần hoàn thần thông.

Bạn dùng nước tưới hôi thối nhất để tưới cho thực vật, thực vật hấp thụ, sinh trưởng, rồi lại lấy thực vật đem nuôi cá, nuôi lợn (ví dụ như lấy nước thiu cho lợn ăn), đem những thứ bẩn thỉu nhất để nuôi những thứ thơm tho nhất, rồi lại biến những thứ thơm tho nhất thành những thứ hôi thối nhất. Những thứ hôi thối đem nuôi những thứ thơm tho, những thứ thơm tho lại nuôi những thứ hôi thối, cứ thế nuôi tới nuôi lui.

Mọi người hiểu được đạo lý này thì có thể hiểu được đạo lý của vũ trụ chính là một kiểu vòng tuần hoàn, đây chính là giới tự nhiên âm thầm vận thần thông. Giả sử mỗi người chúng ta tu hành cho đến khi đạt tới một kiểu trạng thái hòa hợp với tự nhiên thì chính bạn cũng có thể âm thầm vận thần thông để phù hợp với tự nhiên. Thậm chí bạn có thể chuyển hóa tự nhiên, đây chính là thần thông.

Mọi người biết rằng, x-quang có thể chiếu xạ trên cơ thể con người, có thể chụp xuyên thấu hình ảnh nội tạng của bạn. Nếu bạn tu luyện cho mắt bạn trở thành x-quang thì bạn đã có được thiên nhãn thông rồi đó! Thế vận hội Olympic ngày nay họ biểu diễn các môn thể thao, các cuộc thi đấu, v.v… giả sử bạn có thiên lý nhãn, mắt bạn nhìn lên vệ tinh nhân tạo trong không gian, vệ tinh nhân tạo đó vừa hay đã tiếp nhận tất cả mọi hình ảnh của thế vận hội Olympic rồi phản chiếu lại trong mắt bạn, thế là bạn có thần thông thiên lý nhãn rồi đó.

Ngày nay chúng ta có thể gọi điện thoại tới Đài Loan, Singapore, Indonesia, chỉ cần nhấc điện thoại lên là đã có thể kết nối rồi. Giả sử bạn tu luyện cho tai của bạn thành một đường dây cáp như vậy, đường dây này nối trực tiếp tới miệng của bạn của bạn, là bạn có thể nghe thấy được người bạn kia đang nói gì. Thế là bạn có thiên nhĩ thông rồi. Phương pháp này không hẳn là không thể, hoàn toàn nằm ở hai chữ “vi diệu”, hoàn toàn nằm ở hai chữ “âm thầm”.

Thế nào gọi là “âm thầm”? Đó là hoàn toàn an tịnh lại, cứ thế an tịnh mãi cho đến khi an tịnh ở mức thấp nhất. Thế nào gọi là “vận”? Bạn dùng sự an tịnh ở thời điểm đáy cùng này để hóa thành không có gì, biến chính mình thành không có gì, khi phù hợp với trạng thái tất cả mọi sức mạnh đều có ta, lúc đó sẽ biến thành thần thông vĩ đại nhất.

“Làm Ma Ha Song Liên Trì biến hóa thành ánh sáng vàng kim chói lọi khác thường.” Phiên bản sách này do Phật đường Viên Chứng ở Singapore in ra phải không? Ở đây có một chữ là chữ biến hóa “thành”. Có một số nơi in là biến hóa “thành”, có một số nơi lại in là biến hóa “của”, nên dùng từ “thành” thì tương đối đúng hơn. Phật đường Viên Chứng của Singapore đã in đúng rồi.

Sau này các bạn có thể học một chút thần thông, ví dụ như có một bông hoa còn đang nụ ở trước mặt bạn, cánh hoa vẫn khép lại chưa nở ra, bạn âm thầm vận thần thông lên nó một chút, thế là nó liền nở “póc” một cái! Giả sử bạn có thể làm được điều này thì bạn có thể biến hóa cả thế giới này trở nên xinh đẹp khác thường, chói lọi khác thường.

Mùa thu, mùa đông của chúng ta ở đây tương đối lạnh, hoa đều bị héo cả. Có người có đại thần thông có thể thay đổi cả thời tiết, có thể biến đổi thời tiết thành mùa xuân. Vốn dĩ khi trái đất và mặt trời ở tại một góc độ kia thì sẽ là mùa thu, khi đó ánh sáng và nhiệt độ sẽ yếu hơn. Vào mùa thu và mùa đông, bạn âm thầm vận thần thông, khiến cho cả trái đất dịch chuyển sang bên một tí. Oa! Thế là biến thành mùa xuân rồi, nóng tới mức khiến bạn toát mồ hôi luôn.

Kì thực, chúng ta chỉ cần dịch chuyển trái đất sang bên này một chút xíu thôi thì toàn bộ khí hậu đều thay đổi hết rồi! Trước đây khi tôi mới đến nước Mỹ, tôi sống tại quận Ballard, tôi rất sung sướng nói: “Ôi chao! Ở Seattle thật là tốt, từ đầu năm tới cuối năm chưa một lần nào toát mồ hôi cả!”

Khi tôi chuyển tới ở Redmond, tôi mới phát hiện ra mùa thu ở đây dường như dài hơn một chút, hơn nữa dường như mặt trời cũng to hơn một chút, cũng nóng hơn một chút, không ngờ vào mùa thu cũng vẫn đổ mồ hôi. Có người nói: “Bang Washington có khả năng sẽ xây dựng mấy lò hạt nhân.” Những chiếc lò hạt nhân này sẽ thải ra rất nhiều khí độc hại.

Chỉ cần bốn cái lò hạt nhân cùng thải khí ra thì vừa hay có thể đẩy dịch trái đất một chút, như vậy thì những cái lò hạt nhân này cũng đang âm thầm vận thần thông khiến cho mùa thu ở Seattle dài hơn một chút, đồng thời cũng nóng hơn một chút. Đối với người sợ nóng như tôi đây thì đây quả là một tin tức chẳng tốt đẹp gì.

Tất cả hương hoa tỏa mạnh ra thơm ngát:
Sau khi âm thầm vận thần thông thì sẽ khiến cho “tất cả hương hoa tỏa mạnh ra thơm ngát”. Vừa nãy tôi đã nói rồi, âm thầm vận thần thông như vậy sẽ khiến cho tất cả hoa đều nở rộ. Lần tới cần dạy cho mọi người thần thông này nhỉ. Thế thì nhà anh kia là sung sướng nhất rồi đó, bởi vì nhà anh bán hoa mà, thần thông mà anh cần phải học là khiến cho hoa chẳng bị héo nữa! Nhưng nếu hoa không héo thì cũng không hay lắm nhỉ, bởi vì hoa không héo thì mọi người chỉ cần mua một lần thôi, mua một lần về rồi thì có thể dùng cả năm, thế thì lại chẳng cần mua hoa của nhà anh kia nữa. Theo tôi thấy thì anh không cần học thần thông này nữa rồi! 

Hôm nay tôi giảng đến đây thôi. Om mani padme hum.