Liên Sinh Hoạt Phật giảng Chân Phật Kinh (11)

Tác giả: Liên Sinh Hoạt Phật Lư Thắng Ngạn
Biên dịch: Ban Biên dịch và Truyền thông Upala Việt Nam

Achieving Realization through this sutra definitely allows us to return to the Maha Twin Lotus Ponds of the Western Paradise of Ultimate Bliss.

Kinh văn:
“Lúc bấy giờ, Thánh tôn Đại Bạch Liên Hoa Đồng Tử nói với đại chúng: Tu hành lấy vô niệm làm chính giác Phật bảo. Lấy thân thanh tịnh, khẩu thanh tịnh, ý thanh tịnh làm Pháp bảo. Lấy Chân Phật Thượng sư làm Tăng bảo.”

Bàn về tâm từ bi:
Tuần trước chúng đã đã nói đến đại từ bi và tiểu từ bi. Chúng ta nói chuyện rằng thượng sư Thiếu Đông trên phương diện làm kinh doanh thì là tiểu từ bi, bởi vì khi ông ấy làm môi giới, biết được tin tức tốt sẽ không nói ra, thế nên công việc môi giới của ông ấy đặc biệt tốt! Vì thế nên tối hôm nay ông ấy mới đến muộn như vậy đó! Thế nhưng tôi xin bổ sung thêm một chút, đó là thượng sư Thiếu Đông của chúng ta cũng có đại từ bi.

Trước đây khá lâu, tôi một mình lái xe tới Vancouver, ngày hôm trước lái xe đi, ngày hôm sau đã lại lái xe về. Có thể là do tinh thần tôi cực kì tập trung cho nên tròng mắt tôi có chút bất động, lưng thì giữ thẳng quá nên sau khi trở về thì lưng và eo của tôi bị đau. Tôi đã từng bị đau dây thần kinh ở vùng này, đau mất hai, ba tiếng, bởi vì thời gian lái xe đi mất ba tiếng, lái về mất ba tiếng nữa, tổng cộng là sáu tiếng, cũng xem như là một chặng lái xe dài.

Thượng sư Thiếu Đông của chúng ta trên phương diện tinh thần hoằng pháp thì có đại từ bi. Bạn nghĩ mà xem, mỗi tối thứ bảy, ông ấy lái xe suốt ba tiếng để đến Lôi Tạng Tự làm phiên dịch, phiên dịch xong, ông lại lái xe ba tiếng trở về Vancouver. Ở đây chúng ta có rất nhiều đệ tử đến từ Vancouver, họ cũng như vậy, mỗi lần đều lái xe ba tiếng tới đây rồi lại lái xe ba tiếng trở về, việc này không hề đơn giản. Nếu không có tâm từ bi lớn, hoặc tâm hoằng pháp, hoặc tâm muốn nghe pháp, thì không thể làm được. Ví dụ như Phật đường Bồ Đề ở Vancouver, tôi vẫn chưa từng đến tham gia đồng tu của họ lần nào, một lần cũng chưa, bởi vì tôi ngại phải lái xe tận ba tiếng đồng hồ, rồi lại lái xe ba tiếng để trở về, do vậy, trên tinh thần hoằng pháp mà nói thì thượng sư Triệu thực sự là đại từ bi.

Nghĩ xem, trên đường đi vào buổi tối thì cũng chẳng ngắm được phong cảnh gì, chỉ là một màn đêm dày đặc mà thôi! Có thể nhẫn nại lái xe trong màn đêm ba tiếng đồng hồ để trở về, về đến nhà thì đã quá nửa đêm rồi, mà không chỉ một lần, hai lần, mà là cả năm nay rồi. Về điểm này thì tôi thua rồi! Do đó, tôi rất cảm ơn họ đã đến đây, chính là những đệ tử ở Vancouver đó, họ có thể vội vã đến đây rồi trở về, trong lòng tôi thực sự vô cùng cảm động.

Bây giờ chúng ta đọc một đoạn Chân Phật Kinh: “Lúc bấy giờ, Thánh tôn Đại Bạch Liên Hoa Đồng Tử nói với đại chúng: Tu hành lấy vô niệm làm chính giác Phật bảo. Lấy thân thanh tịnh, khẩu thanh tịnh, ý thanh tịnh làm Pháp bảo. Lấy Chân Phật Thượng sư làm Tăng bảo.” Đoạn kinh văn này, tôi đã từng giảng tại một trung tâm hội nghị ở góc phía bắc của Hồng Kông rồi, nhưng hôm nay tôi lại giảng lại từ đầu một chút. Đoạn văn này chính là một đoạn văn quan trọng nhất trong toàn bộ Chân Phật Kinh, cũng chính là tinh hoa của cả bài kinh này. Mỗi hành giả Chân Phật chỉ cần thực hiện đúng được như đoạn văn này nói thì đã thành Phật rồi. Đoạn văn này chính là bí mật của toàn bộ Chân Phật Kinh. Nhưng cũng không thể nói rằng có đoạn văn này rồi thì phần trước không cần nữa, phần sau cũng không cần nữa. Tôi bảo mọi người đọc Chân Phật Kinh một nghìn biến, thì mọi người không đọc phần nào khác, chỉ đọc mỗi đoạn này, thế thì sẽ rất nhanh hoàn thành xong một nghìn biến Chân Phật Kinh rồi. Nhưng hôm nay tôi nói với các vị, chỉ cần mọi người làm theo được như những gì bạn đọc tụng, tinh thần phù hợp được đúng như đoạn văn này, thì bạn đã là một Chân Phật chân chính rồi, vô niệm chính là chính giác Phật bảo.

Lấy vô niệm làm chính giác Phật bảo:
Thượng sư Thường Nhân từng hỏi tôi: “Vì sao rất nhiều công án Thiền tông đều rất khó hiểu?” Ví dụ có một thiền sư nọ ngồi trước một đoạn thân tre, ông ta cứ ngẫm nghĩ về một vài câu hỏi. Lúc này, đột nhiên có một âm thanh “póc” vọng đến. Khi đoạn tre nứt ra thì kêu “póc” một tiếng, ngay lúc đó thiền sư liền khai ngộ. Nghe thấy âm thanh này ngài liền khai ngộ luôn.

Có rất nhiều thiền sư ngồi thiền trong rừng. Bỗng nhiên một chiếc lá từ trong không trung rơi xuống, họ liền giác ngộ luôn. Ngồi thiền trong rừng, đột nhiên có chiếc lá từ trong không trung rơi xuống, nhìn thấy lá rơi xuống, rơi trên mặt đất, “soạt” một tiếng, thế là giác ngộ liền. Có thiền sư thì chạy bạt mạng, cứ chạy mãi, chạy mãi không ngừng, rồi đột nhiên, chân khuỵu xuống, cả người đổ sập xuống, “bộp” một tiếng, đầu đập xuống đất một cái, thế là liền giác ngộ. Hoặc như đại thiền sư thấy tiểu thiền sư vẫn chưa khai ngộ, liền lấy một cái gậy, rồi gõ vào đầu một cái như thế này, thế là tiểu thiền sư liền giác ngộ! Nếu những chuyện như thế này mà có thể khiến giác ngộ được thì mọi người đều sẵn lòng làm. Đợi một chút đến khi tỉnh ngộ rồi thì mọi người lại nói: “Master go to the court, I suit you in the court.” [ND: Sư Tôn mau ra tòa, tôi kiện thầy ra tòa.” A! Mọi người đều cùng kiện tôi.

Kì thực, ở đây chỉ có một chữ thôi! Sư Tôn sẽ nói về bí mật của công án thiền tông, mọi người hãy ngoáy tai cho thật sạch và nghe cho cẩn thận, không có gì kì lạ cả, nói ra thì chẳng còn một xu giá trị. Còn nếu không nói ra thì tôi sẽ bảo mọi người nghĩ trong ba năm, chỉ một chữ thôi, đó là “dừng”. Đó chính là bảo bạn “dừng lại”. Bạn cứ nghĩ, nghĩ rất lâu cũng chẳng nghĩ ra gì, rồi đột nhiên, tiếng cây tre nứt “póc” một tiếng, âm thanh này chính là bảo bạn: “Này! y! Đừng nghĩ nữa, không cần nghĩ.” Lão thiền sư đi đi lại lại, ngã đánh “bộp” một tiếng, ui chà, đây cũng chính là “dừng”. Sư Tôn lấy cây gậy đánh vào đầu bạn, các bạn đều ngất xỉu, rồi bất tỉnh, đây cũng chính là “dừng”. Sao lại thế? Vì sao mà cái sự “dừng” này lại có thể làm khai ngộ được? “Dừng” chính là bảo bạn đừng nghĩ nữa! Đừng nên có suy nghĩ nữa! Không suy nghĩ nữa chính là đang ở trong “vô niệm”.

Vừa nãy chúng ta ở bên đó nhập tam ma địa là nhập vào tam ma địa nào? Khi nãy mọi người nhập tam ma địa rồi, thế bạn có nghĩ là tam ma địa nào không? Mọi người nghĩ thử xem! Tam ma địa ẩm thực chăng? Tam ma địa đồ ăn ngon chăng? Tam ma địa sắc đẹp chăng? Tam ma địa tiền bạc chăng? Tam ma địa thời trang chăng?

Nếu hôm nay Sư Tôn mặc quần áo mới, khi ngồi thiền lại cứ nghĩ đến bộ quần áo mới của mình, thì sẽ nhập vào tam ma địa quần áo mới. Hoặc như có người lợi dụng lúc Sư Tôn đang thuyết pháp mà lén đi vào, thì tam ma địa này lại càng phức tạp hơn.

Muốn khai ngộ được thì cần nhập tam ma địa, và chỉ có một chữ thôi, đó là bạn phải “dừng”, dừng lại tất cả suy nghĩ của bạn, dừng hết mọi suy nghĩ thì mới có thể đạt đến trạng thái không còn suy nghĩ gì nữa.

Tam ma địa chân chính là không nghĩ thiện, không nghĩ ác, vô trú, vô niệm. Tôi nói cho mọi người biết, chân tâm chân chính của vũ trụ chính là vô niệm. Bạn đến được trạng thái vô niệm thực sự rồi thì tâm của bạn mới là vô cùng tận, tâm của bạn lúc này mới hợp với tâm của trời đất.

Sư Tôn thường đi giúp đỡ người khác, hoặc nửa đêm du hành (nửa đêm du hành không phải là chạy ra ngoài đi chơi đâu nhé, mà là xuất linh hồn ra khỏi thân), để đi giúp đỡ các đệ tử và những người cần giúp đỡ. Có đôi lúc một buổi tối phải giải quyết tới ba nhiệm vụ, do đó khi trở về thì rất mệt, nếu mà bị mệt như vậy thì phải làm sao đây? Chỉ có thể dựa vào cách nhập tam ma địa mà thôi.

Giả sử bạn có thể tu hành đến mức vô niệm, có thể dừng lại tất cả mọi suy nghĩ của mình, lập tức sẽ có dòng chảy pháp của vũ trụ đổ ào xuống đầu bạn, gần giống như được sạc pin vậy. Vốn dĩ thân thể của bạn cần phải tốn rất nhiều sức để đi giúp đỡ người khác, dùng hết rất nhiều sức, nhưng sức mạnh của vũ trụ lại tiếp thêm vào thân thể bạn, đi vào trong thân thể bạn, thì bạn giống như cục pin khô kiệt lại được sạc đầy, khiến bạn có thể tiếp tục đi cứu giúp người khác.

Giả sử khi tu hành, bạn không thể đạt đến trạng thái vô niệm, hơn nữa nếu bạn lại thường xuyên đi cứu giúp người khác thì khi đồng tu ở tại đây càng không thể ngủ gật, thế nên bạn chỉ có thể sử dụng cạn kiệt sức của mình mà không có sự bù đắp lại. Ban ngày cũng muốn ngủ, buổi đêm cũng muốn ngủ, thậm chí khi lái xe cũng buồn ngủ, bất cứ lúc nào, kể cả khi bạn đứng cũng có thể ngủ được, ngồi cũng có thể ngủ được, cứ như vậy lúc nào cũng có thể ngủ được hết, như vậy thì chẳng thể có được sự vô niệm của việc tu hành. Bạn sẽ cảm thấy tinh thần của chính mình vô cùng mệt mỏi, dù có luôn bù đắp lại cũng vẫn không đủ!

Mỗi một ngày, chỉ cần bạn có vài phút ở trong trạng thái vô niệm thì bạn đã có thể phục hồi lại tinh thần của mình. Khi tâm của bạn ở trạng thái vô niệm, tâm của bạn khi đó chính là vô lượng tâm, chính là bồ đề tâm. Chỉ duy nhất khi ở trạng thái vô niệm là lúc thanh tịnh nhất, không hề có chút ô nhiễm. Chỉ duy nhất khi ở trạng thái vô niệm thì mới gọi là thực sự đạt đến bến bờ bên kia của Phật, hơn nữa còn đạt được chính giác, có được trí huệ của Phật và tất cả định lực, tất cả đều nằm trong trạng thái vô niệm.

Nói cho mọi người biết nhé, “dừng” của thiền định chính là một, có thể đạt đến mức độ dừng là đã cực kì phi thường rồi. Lại còn tiến nhập vào không gian vô niệm, không gian vô chỉ tận thì đây chính là chính giác Phật bảo, chính là thành Phật. Về vấn đề “vô niệm”, tôi chỉ có thể nói đến đây thôi, bởi vì nếu nói tiếp nữa thì sẽ vô cùng bí mật, bất khả tư nghì.

Tôi nói cho mọi người biết, khi bạn ở trạng thái vô niệm thì địa cầu này đều sẽ chấn động, các vì sao trên bầu trời đều rơi rụng xuống, Ma Vương đều run sợ, tất cả mọi không gian vũ trụ, thập phương pháp giới, toàn bộ đều phóng tỏa ánh sáng mạnh mẽ. Khi bạn thực sự đạt đến trạng thái vô niệm thì bạn đã sở hữu toàn bộ vũ trụ tối cao, pháp lực lớn nhất, không chỉ là muốn cái gì là có cái đó, mà là khi bạn ở trong cảnh giới vô niệm thì mọi vũ trụ, mọi thế giới đều là của bạn, bởi vì bạn đã thành Phật rồi mà!

Ở bất kì nơi nào cũng đều có thể thấy được bạn! Con người bạn đang “vô niệm” ở Lôi Tạng Tự Seattle, nhưng ở Đài Loan, Malaysia, Indonesia, Philippins, ở bất kì một đất nước nào, chỉ cần có người nghĩ đến bạn thì người đó sẽ nhận được sóng điện của bạn, sẽ lập tức nhìn thấy bạn. Đây chính là chính giác Phật bảo.

Lấy thân thanh tịnh, khẩu thanh tịnh, ý thanh tịnh làm Pháp bảo:
Tôi nói tiếp đến: “Lấy thân thanh tịnh, khẩu thanh tịnh, ý thanh tịnh làm Pháp bảo.” Đây chính là tam mật, ba bí mật về thân khẩu ý. Chúng ta làm thủ ấn, tạm thời trong lúc làm thủ ấn thì ta có được thân thể thanh tịnh tạm thời. Chúng ta niệm một câu chú “Om guru liansheng siddhim hum” thì chúng ta tạm thời có được khẩu thanh tịnh. Gõ vào đầu bạn một cái, bảo bạn đừng nghĩ lung tung, thì bạn có được ý thanh tịnh tạm thời.

Người tu hành chúng ta cần phải kéo dài ba sự thanh tịnh thân, khẩu, ý tạm thời này vào trong hành vi đi đứng ngồi nằm của chúng ta. Trong cuộc sống hàng ngày luôn luôn duy trì được ba bí mật này thì như vậy chính là tu hành tam mật hợp nhất. Vào các buổi đồng tu tối thứ bảy của chúng ta thì chúng ta có được ba mươi phút thanh tịnh tạm thời, chính là ba mươi phút thanh tịnh trong lúc đồng tu. Chúng ta cần tu pháp như vậy để tu hành ba mươi phút thanh tịnh tạm thời, đây chính là pháp bảo của chúng ta.

Ví dụ có người hỏi bạn rằng: tối qua bạn ăn cơm với ai, đi chơi với ai, đi dạo với ai, ngủ với ai? Bạn trả lời ra sao? Tôi nói cho bạn biết nhé, bạn cần trả lời rằng bạn ăn cơm cùng Phật, cùng Phật ra ngoài chơi, cùng Phật đi dạo, cùng Phật đi ngủ. Nếu giả sử từng giờ từng phút bạn ở cùng Phật thì chính là bạn đã có được tam mật thanh tịnh, là hiểu được việc tu hành, là bạn đã có được pháp bảo. Giả sử bạn ngủ cùng người khác thì thôi, tôi cũng không quan tâm nữa!

Lấy Chân Phật Thượng sư làm Tăng bảo:
Câu cuối cùng là “lấy Chân Phật Thượng sư làm Tăng bảo”. Mỗi thượng sư của Chân Phật Tông chúng ta đều có thể thu nhận đệ tử, thế nhưng, thượng sư Chân Phật Tông của chúng ta nhất định cần phải làm được như hai chữ “Chân Phật”. Khi tôi quán đảnh cho người ta làm thượng sư, trước đây rất hiếm khi tôi nói một câu nào, nhưng bây giờ tôi cần bổ sung thêm một câu này: “Làm thượng sư chính là bản thân thành Phật rồi thì lại tiếp tục độ cho chúng sinh thành Phật.”

Thượng sư Chân Phật chân chính chỉ có một con đường này. Ngoài ra vẫn còn một con đường nữa, đó chính là làm thượng sư mà không phù hợp với các điều kiện của thượng sư Chân Phật thì sẽ đi vào con đường tới địa ngục Kim Cương. Do vậy không phải thành Phật thì sẽ xuống địa ngục Kim Cương, không có con đường thứ ba. Thế nên tôi hy vọng mỗi thượng sư của Chân Phật Tông đều trở thành Chân Phật thượng sư chân chính.
Om mani padme hum.